Guitar là chuyện nhỏ? Bạn có nghĩ như vậy không? Ai cũng tưởng guitar là một câu chuyện khó khăn, nhưng hãy nghĩ nó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tôi không còn nhớ rõ tôi biết chơi guitar từ năm nào, tuổi thơ của tôi gắn liền với nhạc cụ từ chiếc mandolin bé xíu cho đến chiếc accordion cồng kềnh, và sau này là những chiếc guitar thần thánh.
Cha tôi là một thầy giáo nhạc sỹ Hồ Thùy, cũng bởi cơ duyên này mà cuộc sống của tôi thường xuyên tiếp xúc với âm nhạc như hàng ngày bạn phải ăn một bữa sáng và hai bữa cơm trưa chiều. Tôi nghĩ đó là một điều may mắn.
Âm nhạc làm cho bản tính của tôi nhu thuận đi nhiều. Có lẽ không sống trong môi trường âm nhạc đã vô tình trở thành thứ thuốc dưỡng dục thì tôi ắt hẳn sẽ trở thành một cướp biển. Vì tôi là Popeye Hồ. Thế mới nói cuộc đời luôn có lý lẽ và sự sắp đặt tài tình.

Người ta thường nói mùa xuân là mùa của tuổi trẻ. Còn tôi nghĩ mùa xuân là mùa hưởng lạc của lớp trung niên. Mùa đông là thứ co ro vun vén của tuổi già, còn mùa thu là thứ vị kỷ của lớp tiểu tư sản mềm yếu. Chỉ mùa hè mới thực sự là mùa của tuổi trẻ cuồng nhiệt ngang tàng. Bạn hãy thử tưởng tượng vắt trên vai một cây guitar và ngất ngư đi dọc mùa hè cho đến khi ngước mắt nhìn lên chỉ còn thưa thớt vài bông phượng trong tiếng ve rạc bóng mặt trời. Đó chính là tuổi trẻ của bạn.
Tôi không nghĩ tâm hồn mình đẹp, nhưng chắc hẳn một điều guitar và âm nhạc đã sàng lọc bao thứ rác rưởi tâm tư. Bạn luôn có ranh giới của sự chuyển đổi giữa kẻ xấu và người tốt, chẳng ai muốn làm kẻ xấu nhưng không phải ai cũng có niềm tin giữ vững bản chất tốt đẹp của mình. Vì nhiều lý do tâm hồn của bạn sẽ méo mó như những trái bầu đói nước, rồi lâu héo khô tháng ngày.
Bạn biết tiếng đàn lorca phải không? Người nghệ sỹ mà ngay cả bạn không chơi đàn guitar cũng có thể biết đến, thiên tài Ga-xi-a Lorca. Ông có một chiếc đàn guitar màu trắng ấn tượng và suối nhạc ngân nga như phách nhịp mây trời. Khẽ nhắm mắt và lắng nghe bạn sẽ thấy cuộc sống đang ấp ủ ngọt ngào. Chợt nhớ tới bài hát Cây đàn ghita của Lorca mà nhạc sỹ Thanh Tùng đã phổ thơ Thanh Thảo. Bài hát lúc nào cũng khiến tôi muốn tan chảy vào thứ ánh sáng của âm thanh diệu kỳ…
Mặt trời hồng trên cát nóng Es-pa-nha
Là tiếng đàn ghi ta của Lorca
Giọt lệ nào ướt đẫm áo chòang đỏ thắm Es-pa-nha
Hay giọt buồn ghi ta của Lorca..